Ðề: Modun đàn hồi E và độ cứng HRC có liên quan?
Môđun đàn hồi E là đại lượng đặc trưng cho khả năng biến dạng đàn hồi của vật rắn. Khi biến dạng đàn hồi, dưới tác dụng của ngoại lực, các nguyên tử sẽ dịch chuyển so với vị trí ban đầu một khoảng rất nhỏ so với khoảng cách giữa chúng (nhỏ hơn 0,1%). Khoảng cách giữa các nguyên tử sẽ tăng lên hoặc giảm đi tùy thuộc vào ứng suất xuất hiện trong vật rắn là ứng suất kéo hay nén. Khi thôi tác dụng ngoại lực, các nguyên tử sẽ trở về vị trí ban đầu, vật rắn lấy lại hình dáng kích thước trước biến dạng. Môđun đàn hồi được tính bằng tỷ số giữa ứng suất và biến dạng, trong thực nghiệm được tính bằng tang của góc nghiêng trên đường cong ứng suất – biến dạng. Tại một nhiệt độ xác định, E là một đại lượng bất biến đối với từng vật liệu, không phụ thuộc vào chế độ nhiệt luyện (nhiệt độ, thời gian tôi, ram), không phụ thuộc vào thành phần pha cũng như cấu trúc tế vi của vật liệu (kích cỡ, hình dáng hạt, biên giới hạt...). Đối với thép, E không bị ảnh hưởng mạnh bởi hàm lượng cacbon cũng như hàm lượng các nguyên tố hợp kim. Ngược lại, độ cứng của vật liệu phụ thuộc rất lớn vào chế độ nhiệt luyện, thành phần pha, hàm lượng cacbon trong thép và thay đổi mạnh khi hợp kim hóa. Vì vậy theo mình, việc đưa ra một công thức liên hệ giữa độ cứng và môđun đàn hồi là rất khó và cũng không cần thiết lắm.
Khi tiến hành lựa chọn vật liệu kết cấu chúng ta thường chỉ quan tâm đến độ bền, độ cứng của vật liệu và xem xét chế độ nhiệt luyện nào có thể cho ra độ bền, độ cứng tối ưu nhất mà ít khi ta quan tâm đến môđun đàn hồi E. Nhưng đối với vật liệu composite E của cốt và nền lại là những tính chất hết sức quan trọng, quyết định tính chất của composite (E=E[SUB]1[/SUB].V[SUB]1[/SUB]+E[SUB]2[/SUB].V[SUB]2[/SUB], trong đó E,E1,E2 lần lượt là môđun đàn hồi của composite, nền và cốt; V[SUB]1[/SUB],V[SUB]2[/SUB] là phần trăm khối lượng của nền và cốt trong composite).