thaiphuong viết:
Tôi thấy Việt nam ta thi Robo con gì đó thiệt hay nhưng không thực tế
Anh đã áp dụng những gì làm được chế tạo được vào đời sống mới thực sự hữu ích, còn chế một cái máy mang đi thi rồi mang về để đó thì có ích gì.
Thử chế một cái tàu nhỏ, chứa thuốc diệt lăng quăng, có bộ dò, chạy vào các đường rạch nhỏ ở Bình Thạnh, Tân Bình, Gò vấp, có đầu dò, phát hiện chỗ nào lăng quăng nhiều, muỗi nhiều thì phun thuốc.
Hay chế một cái máy đeo lên trán mấy người khiếm thị để tự động cảnh báo người ta bằng tiếng khi có vật thể gần chạm vào người
Hay chế một con robot biết leo cầu thang, leo bậc thềm, leo lên xe buýt gắn vô mấy cái xe lăn của người khuyết tật.
...
Chế được như vậy mới hay, chứ còn đi thi rồi ôm về mấy cái huy chương linh tinh mà chẳng giúp ích gì cho đất nước hay con người mình cũng vô ích.
Rồi mai sau, có ai còn nhắc đến cái huy chương của anh hay không.
Nhưng những người được lợi ích từ những gì anh mang lại có lẽ sẽ nhớ anh nhiều hơn.
Em thaiphuong này rất hay. Điều em suy nghĩ tôi rất tâm đắc. Ước gì cả cái chính phủ Việt nam từ quan lớn đến quan bé, nhất là cái
Bộ Vô Giáo Dục (trừ Nguyễn Thiện Nhân ra , ít ra ông này còn có một chỗ cho tôi kính trọng) xưa nay chỉ lo chạy theo thành tích hão , dạy cả một thế hệ thanh thiếu niên thành những con người chỉ ham chuộng hư danh bằng cấp bề ngoài, làm hư hỏng suy đồi cả một xã hội có được một vài quan chức có được cái suy nghĩ chín chắn và thực tế như em, ước gì Nguyễn Thiện Thân hay Nguyễn Tấn Dũng đọc được những dòng suy nghĩ của em thì đất nước có lẽ khá hơn nhiều. Xét cho cùng cái học của chúng ta để làm gì, nếu không giúp ích cho mình , cho đời , cho nhân quần xã hội thì cũng bằng cấp tiến sĩ , huy chương vàng cái gì đi nữa cũng là đồ bỏ rác thôi. Muốn quốc gia phát triển thì ông Nguyễn Thiện Nhân phải ráng biến cái
Bộ Vô Giáo Dục như bây giờ thành cái
Bộ Giáo Dục thật sự ngày xưa. Phải dạy cho con em chúng ta lớn lên phải có cái đầu của người lớn thích tìm hiểu, chuộng thực tế, tầm nhìn xa, suy nghĩ rộng, không thể dạy con em chúng ta làm người lớn với cái đầu của một đứa con nít chuộng thành tích, ham bánh vẽ, thích cái võ ngoài rỗng ruột bên trong.
Tôi sống ở Nhật đã lâu, cái từ ROBOCON đó là từ tiếng Nhật , nhưng mà ít khi nghe báo chí hay truyền thông đưa tin và ca ngơi về các giải thưởng về ROBOCON của học sinh Nhật. Người Nhật không thông minh và không đoạt giải ROBOCON chăng ? Cá nhân người Nhật có thể trong phạm vi nào đó không thông minh và ma mãnh bằng người Việt nam nhưng họ thực tế hơn. FA (Factory Automation) là danh từ họ đặt ra để trở thành một thuật ngữ khoa học tiếng Anh để chỉ đến việc vô nhân hóa toàn bộ các công xưởng. Nếu các em có điều kiện vào một xưởng sản xuất lớn nào đó ở Nhật như HONDA GIKEN, Công Nghiệp Nặng Fuji ( SUBARU) , Isuzu, Toyota v.v.v thì sẽ thấy là trong công trường sản xuất rộng hàng trăm hecta hiếm thấy bóng người, 90% là sản xuất tự động với sự hỗ trợ của Robot. Mà kỹ thuật FA họ đã đưa ra ý tưởng thực hiện từ năm 1956 tức nữa thế kỷ trước. Nếu đã vào các công trường này tham quan rồi đi ra thì sẽ thấy là ROBOCON là đồ chơi của con nít. Đúng là chỉ để chơi gắp banh , chạy loanh quanh v.v..mà cơ phận để lắp ráp, điều khiển ROBOCON được bán đầy ở các tiệm điện hoặc ở các tiệm bán đồ chơi và không đáng để ý và tự hào nhiều như báo chí Việt nam một hai năm trước ca ngợi.
[b
]".....đi thi rồi ôm về mấy cái huy chương linh tinh mà chẳng giúp ích gì cho đất nước hay con người mình cũng vô ích. Rồi mai sau, có ai còn nhắc đến cái huy chương của anh hay không.Nhưng những người được lợi ích từ những gì anh mang lại có lẽ sẽ nhớ anh nhiều hơn." [/b] .Câu này hay lắm thaiphuong. Chính tôi cũng vậy, 26 năm trước tôi lấy bằng tiến sĩ Cơ khí công học, lúc đó tôi tự hào lắm, nhưng bây giờ 26 năm sau khi lấy bằng, tôi chưa làm được cái gì cho đất nước mình ngoại trừ đưa HONDA trở lại Việt nam, gây ô nhiễm môi trường và hàng ngàn người chết hàng năm vì tai nạn xe gắn máy. Nhìn lại cái luận văn tôi viết ngày đó và những điều tôi chưa làm được gì cho tổ quốc mình thì đúng là cái bằng Tiến sĩ của tôi là đồ linh tinh , đáng bỏ rác thiệt, chính tôi cũng cảm giác rất mắc cỡ khi ai đó gọi tôi là Tiến sĩ. Có lẽ tôi phải thay chữ "SĨ " (士)dấu ngã trong tiến sĩ bằng chữ "SỈ" dấu hỏi của liêm sỉ , để chỉ cái bằng là sự đáng mắc cở trong cuộc đời học hành của mình.
Một ông giáo sư cũ của tôi rất nổi tiếng trong Nihon kikai gakkai ( Hoc hội Cơ khí Kỹ thuật Nhật bản) là thầy Nguyễn Xuân Huy đã than thở với các học trò khi về già trên giường bệnh:
"Nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời của tôi , chính là tôi chỉ lo đi góp nhặt kiến thức trong thiên hạ để góp sức xây cái nhà khoa học cho xứ người mà không có cơ hội xây cái nhà cho xứ mình, khi tuổi về già nhìn lại thì cái nhà khoa học của con cháu mình, mình không xây nổi cho nó cái móng cơ sở kỹ thuật. Tiếc thay , buồn thay."
Cám ơn em