Trời ơi, vậy chứ 4 năm đại học em học cái gì .
Em không dám mở thử cái xe của em thì sao sửa xe người ta được. Cứ việc mở thử rồi sẽ biết vì đó là học mà . Mở cái máy xe cũng giống như bác sĩ mổ người trong phòng mổ vậy. Em chuẩn bị sẵn vài chục tờ giấy ghi sẵn số thứ tự 1,2,3,4.... . Khi mở ra thì em đếm bộ phận 1,2,3,4 .....và bỏ lên tờ giấy theo thứ tự , khi ráp lại thì em theo thứ tự ngược lại thôi. Hễ còn cái bộ phận nào trên giấy là ráp vô thiếu. Tháo ra ráp vô vài lần là hiểu cái máy thôi mà.Cò nếu sợ mẹ đánh vì phá hư xe thì hay hơn hết là em kiếm cái tiệm sửa xe Honda nào đó xin vô làm không lương chừng vài tuần. Đừng nghĩ mình kỹ sư tương lai gì hết , cứ tạm nghĩ mình là "kỹ hư " đi ( bỏ chữ S thay vô chữ H). Học cơ khí 4 năm mà 2 cái nguyên lý động cơ 4 thì và 2 thì không biết thì HƯ quá rồi. Cứ nhận mấy ông thợ cơ khí , thợ sửa xe làm sư phụ coi mấy ổng giỏi hơn các thầy dạy đại học đi cho nó đỡ mất mặt mũi, chấp nhận mặt mày tay chân lem luốt vì cái nghề cơ khí là phải dính dầu mà, chịu trận vài tháng thì hiểu được cái máy xe thôi. Hiểu được rồi thì nâng cấp lên độ xe, độ chừng nào chiếc xe của em tan nát hết, hoặc mỗi lần sửa máy xong mà bộ áo quần của em mặc còn đi cua gái được vì chỉ dính dầu ít hoặc còn sạch sẽ không dính dầu thì giỏi rồi. Chứ em học 4 năm mà 2 cái nguyên lý động cơ đơn giản đó em không biết thì bây giờ mấy tụi tui đưa tài liệu chắc gì em đọc. Học cái gì cũng vậy phải thực hành mới biết. Điều kiện trường lớp ở Việt nam thiết bị thiếu, tài liệu thiếu thì no way thôi. Em phải tự năng động lên.
Hồi xưa tui đi học thì tui có cái may mắn là học ở Nhật , thiết bị trong trường nó đầy đủ nhưng mà học với mấy ông giáo sư không thì cũng giống như học chay. Mấy thằng Nhật bạn tui mới rủ lên trường xin tiền đi ra mấy bãi nghĩa địa xe mua mấy cái xác xe đem về trường, xong rồi thay nhau rã máy, góp bộ phận của 4, 5 cái xe chết ráp thành một cái xe sống, dĩ nhiên không xin bảng số chạy được. Cứ tháo ráp , đụng cái bộ phận nào không hiểu , không biết nó là cái quái gì thì ôm đem lên hỏi giáo sư, gặp ông biết thì đỡ , gặp cái mấy ông thầy không biết luôn thì phải ôm ra tiệm sửa xe, hoặc mò tới mấy chỗ bán xe hỏi, hoặc vô thư viện lục tài liệu. Nhưng mà nhờ vậy học được nhiều những cái mà chính mấy ông giáo sư dạy về công nghệ xe hơi cũng không biết. Vì nhiều ông thầy học lấy tiến sĩ xong trường giữ lại dạy , mấy ông thầy đó chỉ biết có bao nhiêu trong sách mà mấy ổng học với nghiên cứu thôi, lỡ xui học trúng mấy ông thầy này thì mình thành "vẹt" hết. Tui nhớ hồi tui học năm thứ nhất đại học , môn thiết kế máy, gặp phải ông trợ giáo sư trẻ, bản vẽ nào nộp lên đều được cho điểm ưu hết , qua năm thứ 2 gặp phải ông giáo sư người Việt nam gốc là kỹ sư của HITACHI. Mấy cái bản vẽ hộp số xe hơi mà tụi tui nghĩ rằng vẽ không còn chỗ chê thì ông thầy này chỉ liếc qua một cái xong cho vô thùng rác luôn. Tụi tui ức lòng mới hỏi nguyên nhân thì ông ta trả lời " Mấy cái ổ bi tụi bây xài trong bản vẽ cái hộp số này là loại quy cách MIL, đặc biệt của quân đội, không có bán rộng rãi trên thị trường. Giả sử cái hộp số của tụi bây bán ra thị trường , người ta mua về chạy bị hư thì kiếm phụ tùng đâu ra mà thay, tôi cho các em rớt hết để học một bài học kinh nghiệm của môn thiết kế máy, đó là trườc khi thiết kế một sản phẩm phải đứng ở góc độ của người thợ gia công và người tiêu dùng để thiết kế ". . Bài học đó theo tôi suốt đời trong nghề thiết kế của mình . Gặp những ông thầy như vậy có thể mình không học được bao nhiêu lý thuyết nhưng mà học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Chưa chắc ông giáo sư dạy về động cơ đốt trong trong trường Đại học giỏi bằng ông thợ sửa xe máy góc đường.
Đối với dân Cơ khí thì đừng coi cái bằng làm trọng. Bằng tốt nghiệp đại học chỉ là tờ giấy chứng nhận cho em ra đời thôi, trong cái xã hội háo danh như ở Việt nam mình thì có thể nó cần để khoe mẽ nhưng thực tế đối với các xí nghiệp lớn hoặc trong trường đời thì nó không có là cái gì hết. Học vấn , kiến thức thật sự là những gì còn sót lại sau khi đã quên hết mà . Hồi HONDA Việt nam mới tái lập trở lại , trong công ty nó nhờ tui và mấy người nữa về Việt nam phỏng vấn để tuyển nhân viên, nhiều em sinh viên tốt nghiệp Đại học bách khoa Hà nội vô phỏng vấn khoe bằng ưu thi lý thuyết giỏi lắm nhưng mà vô vòng thi phỏng vấn tụi tui cho rớt hết vì "hiền quá", nói đúng theo sách mẫu, nhưng những em cho dù thành tích học chỉ trung bình ,qua được vòng thi lý thuyết cũng muốn hết hơi nhờ vớt cũng có nhưng đổi lại có đầu óc và tư tưởng hơi Phá hoại một chút thì chúng tôi nhận hết. Bởi vì tụi tui quan niệm rằng chỉ những em có tư tưởng phá hoại hay nổi loạn mới có cái đầu để đưa ra những phát kiến thiết kế không giống ai, những phát kiến đó công ty mới cần, tui nhớ lúc phỏng vấn có thằng bạn Nhật nó hỏi cắc cớ là 1+0 bằng bao nhiêu, đứa nào trả lời là 1 thì nó gạch tên liền để xét lại, nhưng duy nhất cũng có một em trả lời ngang xương 1 với 0 ghép lại bằng 10, cái mặt trả lời lại ngang ngang thì nó lại khoang vòng tròn OK cho nhận vì đứa nhỏ đó nó trả lời lý do tại vì thiên hạ ai cũng nghĩ 1+0 =1 cả, cũng giống như cái xe phải chạy bằng xăng hoặc dầu là điều tất nhiên, nhưng với nó chiếc xe cũng có thể chạy bằng nước lạnh trong tương lai được nếu cho nó cơ hội nghiên cứu, thì cũng giống như 1+0 không phải là 1 theo suy nghĩ của người tầm thường, sách viết là vậy , chắc gì sách đúng đâu. Kiến thức trong sách viết có thể ngày hôm qua và bây giờ đúng chứ chắc gì ngày mai còn đúng. Em đó bây giờ đã là kỹ sư cao cấp của HONDA và có rất nhiều phát minh có lợi cho công ty .
Em phải ráng cố gắng lên.