Nói thật với chú, nếu chú không mất đi cái gì thì làm sao chú nhận được một cái gì đó khác, còn nếu không mất mà được thì cái đó cũng không ở lâu trong tay chú được đâu. Ngay từ nhỏ, chú không bị ngã thì làm sao biết đi được, không bị ngã xe đạp thì làm sao đi được xe đạp, không xuống nước thì làm sao biết bơi... không biết thì mới phải đi học những thứ đó để lấy kinh nghiệm, để thông minh hơn.
Ha ha, rất vui thảo luận với cậu, có thể ngoài lề một chút.
Trước hết là chuyện đi xe đạp. Tớ biết đi xe đạp khá muộn, mãi tới 16 tuổi mới biết đi. Nguyên do là hồi bé phải đi sơ tán ở nông thôn, đến lớn đùng mới trở về Hà Nội. Tớ lại học gần nhà (đến trường chưa tới 200m) nên không có nhu cầu đi xe đạp. Càng về sau càng ngại tập, vì bằng tuổi tớ khi đó thì đứa nào cũng biết đi xe đạp cả rồi, bây giờ mà mình mới lôi xe ra tập thì chúng nó cười cho thối mũi. Rồi thì cũng có những lúc cần đi xe đạp vì việc gì đó và dĩ nhiên là kiểu gì cũng phải tập để đi, nhưng tập thế nào và ở đâu đây?
Một khuya, tớ dắt thử xe ra đường để tập, nhưng mới chỉ có dắt thôi mà xe đã đổ lên đổ xuống, khá vất vả mới đưa được xe ra khỏi cổng. Thế là tớ nghĩ: nếu chưa dắt được xe thì chưa thể đi được. Sau một hồi dắt xe tới lui, tớ nắm được bí quyết khá đơn giản thế này: nếu xe nghiêng về bên nào thì quay bánh trước về bên đó là xe sẽ thẳng lại. Thế là sau chừng nửa giờ giắt xe ngon lành, tớ để xe thăng bằng trên đỉnh một đoạn dốc ngắn khoảng 5 mét, rồi lên xe và "lao" xuống. Xe trôi thêm chừng vài chục mét nữa mời dừng lại và không hề đổ do tớ thực hiện đúng "bí quyết" như khi dắt xe lúc nãy.
Cứ như vậy thêm nhiều lần nữa, khi tớ đã có thể chạy thẳng hoặc lượn xe vào cua theo đà khá "lụa", thì tớ bắt đầu đạp để tiếp thêm tốc độ. Cứ thế chừng nửa giờ nữa, tớ biết đi xe đạp mà không hề ngã phát nào. Sau này tớ cũng có những lần ngã xe, nhưng lại do nguyên nhân khác, khi đã đi khá thành thạo rồi, chứ thực sự là khi tập đi xe đạp (chừng hơn 1 giờ, kể cả "nguội" và "nóng"), tớ không hề ngã xe.
Tiếp theo là chuyện tập bơi, ai cũng bảo phải uống nước vài lần thì mới biết bơi, đó là việc của họ, nếu họ thích uống hoặc cho chuồn chuồn cắn rốn thì họ cứ việc làm như vậy cho đúng nghi thức, còn tớ thì tớ không uống ngụm nào mà vẫn biết bơi và sau đó bơi rất giỏi, lúc 14 tuổi.
Tớ ngẫm nghĩ về tỷ trọng của cơ thể người so với nước và thử hít một hơi thật sâu rồi nằm sấp bất động trên bể bơi, tớ thấy thân mình nổi lập lờ trên mặt nước, nhưng nếu ngẩng đầu lên để hít thì người lại chìm và có nguy cơ uống nước nếu lúc đó vẫn cố tình hít vào. Tớ để ý những người biết bơi, thấy họ mỗi lần ngẩng đầu để hít thì tay lại quạt mạnh xuống dưới để nhấc đầu và ngực lên khỏi mặt nước. Vậy là tớ làm theo và làm được thật. Tớ lại thấy rằng nếu quạt mạnh nước để nhấc đầu lên cao quá thì rất mau mệt và sau đó cả người lại chìm xuống khá sâu, chỉ cần quạt nước vừa đủ cho mũi và mồm cao hơn mặt nước là ổn.
Thế rồi do bản năng, khi tay quạt nước thì chân cũng đạp nước nhịp nhàng (kiểu như khi đi bộ, không cố ý nhưng tay vung phối hợp với chân bước), thế là tớ biết bơi sau chừng vài chục phút "chiêm nghiệm" để tìm ra bí quyết và thực hành theo, không uống 1 ngụm nước nào cả.
Còn có nhiều chuyện về việc "chiêm nghiệm" rồi "chứng nghiệm" hay lắm, thư thả lúc khác và trong chuyên mục khác, tớ sẽ kể tiếp. Trở lại câu Danh ngôn mà cậu trích dẫn của X.G., tớ không phản đối vì nói chung thì nó không sai, nhưng tớ không cho đó là chân lý và mang tính quy luật bắt buộc nào cả.
Nhân dịp năm mới, chúc cậu và gia đình một cái tết vui vẻ và một năm mới thành công!